✨Nhà thờ và tu viện ở Goa
Nhà thờ và tu viện ở Goa một nhóm các tòa nhà tôn giáo ở Goa cổ (không nên nhầm lẫn với Goa Velha) thuộc bang Goa, Ấn Độ. Tập hợp các di tích này được UNESCO công nhận là Di sản thế giới vào năm 1986.
Goa là thủ đô của Ấn Độ thuộc Bồ Đào Nha và là một trung tâm truyền giáo thế kỷ 16. Các di tích phổ biến loại hình nghệ thuật phương Tây gồm kiến trúc Manueline, trường phái kiểu cách và Baroque ra khắp châu Á, đồng thời là một ví dụ đặc biệt của quá trình truyền giáo
Lịch sử
Thành phố Goa được chính quyền của quốc vương Hồi giáo Bijapur thành lập vào thế kỷ 15 bởi vương quốc của người Hồi giáo ở thành phố Tmapur như là một cảng bên bờ sông Mandovi Ngôi làng được chụp vào năm 1510 bởi Afonso de Albuquerque, Phó vương Bồ Đào Nha, với sự giúp sức của Timoja và gần như ngôi làng liên tục nằm dưới sự cai trị của Bồ Đào Nha cho đến thế kỷ 20. Vào thời kỳ đỉnh cao, nó được cho là một thành phố lớn với hơn 200.000 dân và được biết đến với danh hiệu "Roma của phương Đông", đặc biệt với bộ sưu tập các nhà thờ chính tòa và nhà thờ lộng lẫy.
Dòng Tên, dòng Phan Sinh và các dòng tu khác đã tới Goa từ thế kỷ 16, sử dụng nó như một trung tâm để truyền bá Công giáo ở Ấn Độ. Những người định cư ban đầu rất khoan dung đối với Ấn Độ giáo và các tôn giáo khác, nhưng từ năm 1560 trở đi, sự truyền bá của Công giáo đã được củng cố bởi sự xuất hiện của Toà án dị giáo ở Goa rất đáng sợ vào thời điểm đó. Thế kỷ 16 và 17 là thời kỳ hoàng kim của Goa, nơi là một trung tâm giao dịch hưng thịnh và có đặc quyền hành chính tương tự như Lisbon. Trong hai thế kỷ đầu tiên khi có sự hiện diện của Bồ Đào Nha, hầu hết các nhà thờ và tu viện đã được xây dựng mà dân cư thành phố vẫn đông đúc, nhận được sự ngưỡng mộ của những du khách qua Goa. Những di tích này phản ánh trao đổi văn hóa và di sản của người Bồ Đào Nha, đó là hình thức kiến trúc kinh điển châu Âu, với trang trí, tranh vẽ và đồ nội thất đồng thời phản ánh quá trình lao động của các nghệ sĩ địa phương.
Cuối thế kỷ 17, trước sự cạnh tranh thương mại với Hà Lan và Anh dẫn đến sự suy giảm kinh tế của Goa cổ. Bệnh dịch tàn phá thành phố và sông Mandovi trở lên quá chật hẹp cho các tàu thuyền lớn hiện đại. Phó vương chuyển đến Panjim (Goa mới) vào năm 1759 và Goa cổ mất đi tư cách thủ đô chính thức vào năm 1843.
Nhà thờ chính tòa Sé của Goa
Nhà thờ chính tòa Sé được Giáo hoàng Phaolô III sắc phong thành nhà thờ chính tòa giám mục vào năm 1534 và một nhà thờ lớn dành riêng cho thánh nữ Catarina thành Alexandria. Nó được xây dựng vào những thập kỷ đầu tiên thời kỳ thuộc địa. Nhà thờ nhỏ ban đầu không đủ đáp ứng nhu cầu của những tín hữu nên đã được xây dựng lại vào năm 1562, Mặt tiền hoành tráng với ba cửa và một tháp chuông, bên phải đã bị phá hủy trong một cơn bão năm 1766. Những gì còn sót lại là Vương cung thánh đường Bom Jesus được xây dựng vào năm 1594 và thánh hiến vào năm 1605. Nó là thành quả làm việc của kỹ sư Goa Julius Simon và tu sĩ dòng Tên Bồ Đào Nha Domingos Fernandes. Nhà nguyện này nằm gần địa điểm của Bệnh viện Hoàng gia, gần cửa phía bắc của Tu viện Thánh Phanxicô, gần kho vũ khí. Nó nằm cách khoảng 100 mét về phía tây Nhà thờ Thánh Phanxicô thành Assisi. Năm 1534, nhà nguyện được Đức Giáo hoàng Phaolô III sắc phong thành Nhà thờ chính tòa và được xây dựng lại. Một đá khắc được thêm vào trong quá trình xây dựng để nhắc đến sự kiện Afonso de Albuquerque vào thành phố tại điểm này, và do đó, người ta tin rằng nhà nguyện nằm trên khu vực từng là cổng chính của thành phố Hồi giáo, sau đó được gọi là Ela.
Đây là một công trình hình chữ nhật với một gian giữa giáo đường với dầm đỉnh mái hình tứ giác. Mặt tiền đơn giản với ba phần được ngăn cách bởi trụ bổ tường. Chính giữa là cửa với bên phía cao trên cùng là một tảng đá hình tam giác, hai bên là hai cửa tháp chuông có tiết diện hình chữ nhật vòm cong. Bên trong nhà thờ là gian giữa duy nhất với lăng mộ bằng đá, trần đá hình trụ.
Tàn tích của nhà thờ thánh Augustinô
thumb|tàn tích tháp chuông của [[Nhà thờ Thánh Augustinô, Goa|nhà thờ thánh Augustinô.]] Tu sĩ Dòng Augustinô đến Goa vào thế kỷ 16, thành lập một tu viện và nhà thờ năm 1597. Mặt tiền theo thiết kế Vương cung thánh đường Thánh Phêrô của kiến trúc sư Carlo Maderno ở Roma. Trên đỉnh là một mái vòm hình bán cầu khổng lồ. Tuy nhiên, thay vì hai có hai vòm bát úp như vương cung thánh đường Thánh Phêrô, nhà thờ này có hai tháp chuông hình tứ giác. Nhà thờ là nơi có những ví dụ tuyệt vời về kiến trúc Corinth.
Bốn tượng đá bazan của Thánh Phaolô, Thánh Phêrô, Thánh Gioan, và Thánh Mátthêu nằm trong các hốc tường tại mặt tiền với dòng chữ "Domus mea, domus oration/s" (có nghĩa là Nhà của tôi là một nhà cầu nguyện)
Hình ảnh
Tài liệu tham khảo
Thể loại:Thành phố thuộc bang Goa Thể loại:Di sản thế giới tại Ấn Độ Thể loại:Kitô giáo tại Ấn Độ Thể loại:Nhà thờ ở Goa